Để mình kể cho các bạn nghe lịch sử vẽ vời của mình như nào nhé…
Ngày xửa ngày xưa, khi mình còn là một đứa học sinh cấp 1 (tức là hơn 20 năm trước), có 2 môn học mà mình học ngu lắm, đó là môn Mỹ thuật và Kỹ thuật. Mình nhớ hồi đó mỗi lần làm cái gì cần khéo tay là mình lại…nhờ mẹ làm cho. Có lần mẹ làm con gà con từ quả trứng siêu đẹp, mà lên cô giáo xin luôn. Lúc đó thích lắm mà tự nhiên cô hỏi cho cô cái này được không, mình sợ quá không biết từ chối thế nào, vậy là đành ngậm ngùi gật đầu nhưng trong lòng thì tiếc nuối =)). Những năm tháng cấp 1 với mình trôi qua và những môn học liên quan đến khéo tay, vẽ vời với mình là một thứ gì đó xa vời lắm.
Bước vào những ngày tháng cấp 2, môn Mỹ thuật vẫn là một trong những môn được dạy ở trường. Lúc này mình không còn nhờ mẹ vẽ cho nữa, mà có 1 bức tranh tủ cho riêng mình, là bức tranh mà cứ bất kỳ lúc nào thầy cô giáo ra đề vẽ tranh tự do hay vẽ tranh phong cảnh là mình lại vẽ bức đó. Đó chính là bức tranh phong cảnh thần thánh, có cây dừa đong đưa trong gió, có ngôi nhà tranh bằng rơm ở giữa, từ ngôi nhà tranh là con đường cong vẹo dẫn ra bên ngoài, dẫn đến con sông xanh biếc uốn mình lượn lờ trong một làng quê Việt Nam. Mình cũng không biết kể tới đây thì các bạn có hình dung được bức tranh đó không nhưng đó là bức tranh duy nhất mình cảm thấy hài lòng và thoải mái để vẽ mỗi lần phải nộp bài kiểm tra. Những lần khác vẽ những đề tài khác, thì lúc đó lại không thấy gì hay ho, nên thường mình cũng đi loanh quanh hỏi mấy đứa bạn vẽ đẹp rồi vẽ giúp mình =)). Những năm tháng cấp 2 trôi qua và mình nhìn lại vẫn không hiểu sao lúc đó mình vẫn thấy môn Mỹ thuật vẫn là một môn nhàm chán, nào là vẽ tĩnh vật, vẽ chân dung,….khoảng thời gian đó nhìn hoài mà không thấy vẻ đẹp.
Tới một ngày nọ, cách đây tầm 2 năm, một ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu. Tự nhiên mình thấy xung quanh có nhiều thứ dễ thương quá, nhiều hạnh phúc giản đơn bình dị quá, có cách nào để ghi lại không? Nhớ hồi nhỏ, có lần bỏ ống heo, đầy đầy đem đi đập ra, là mình lại thấy vui. Vậy là mình nghĩ, tại sao mình không làm tương tự với Hạnh Phúc? Ý tưởng chiếc hũ Hạnh Phúc ra đời từ đó. Và vẽ vời linh tinh cũng bắt đầu từ đó luôn.

Hạnh phúc là có ổ bánh mì thơm bên ly cà phê đắng, là những ngày được ngắm hoàng hôn siêu đẹp, là được gặp những người tử tế,… Dần dần, chiếc hũ Hạnh Phúc cũng bắt đầu tràn đầy, và sau đó, mình không chỉ vẽ Hạnh Phúc xuống, mà còn vẽ nhiều cảm xúc khác. Những nét vẽ nguệch ngoạc 2 năm trước giờ vẫn là những nét vẽ nguệch ngoạc và giản đơn (vì mình không biết vẽ phức tạp). Và tính tới bây giờ, chắc có cả hơn 100 bức, dù level vẽ vẫn không khá hơn bao nhiêu, nhưng thứ duy nhất mình luôn giữ lại, đó là những cảm xúc thật nhất, được tải xuống những bức vẽ, là lúc hạnh phúc, là lúc khó khăn, là hy vọng, là biết ơn, là những bài học, những mảng màu khác nhau của cuộc sống. Nên có những lúc rảnh rảnh, mình ngồi xem lại, mà thiệt nhiều cảm xúc, bởi vì nó nhắc mình cả giai đoạn, mình đã thế nào, cảm thấy ra sao, và cố gắng thế nào.
Gần đây, tự nhiên mình muốn đi học vẽ lại. Ừ thì học một kỹ năng mới cũng hay ho, vì nhiều khi có ý tưởng nhưng không biết vẽ lại như nào cho đẹp. Hơn nữa, vẽ cũng giúp làm cuộc sống mình được nhiều màu sắc hơn, để chăm sóc being mình tốt hơn. Vậy là mình quyết định đăng ký một khoá học online trước, rồi từ từ nâng cấp lên sau =)). Không biết có ra ngô, ra khoai gì không, nhưng giờ thích thì cứ làm thôi. Ahihi.